Chuyện con mèo dạy hải âu bay là một tác phẩm nhẹ nhàng nhưng đầy tính nhân văn của nhà văn người Chile – Luis Sepúlveda. Dưới hình hài đáng yêu của loài vật, ông kể một câu chuyện sâu sắc về lòng nhân ái, sự tin tưởng, và khát vọng vượt lên giới hạn. Tuy là truyện thiếu nhi, nhưng thông điệp lại không hề trẻ con—đó là điều khiến quyển sách này chạm tới trái tim người lớn.
Câu chuyện bắt đầu khi một con hải âu bị mắc kẹt trong vết dầu đen—thảm hoạ môi trường do con người gây ra. Trước khi lìa đời, nó nhờ mèo Zorba thực hiện ba lời hứa: không ăn trứng, chăm sóc trứng, và dạy con hải âu bay. Một lời hứa nghe có vẻ vô lý, thậm chí ngớ ngẩn—mèo thì làm sao dạy chim bay? Tuy nhiên, chú mèo Zorba – một chú mèo mập, khoan hậu và trọng danh dự – đã cùng các bạn mèo khác nỗ lực thực hiện điều tưởng chừng bất khả thi bằng tất cả lòng chân thành và tình thương.

Và đó chính là lúc thông điệp đầu tiên hiện lên rõ ràng:
Giữa thế giới đầy khác biệt, chỉ có lòng bao dung mới giúp ta thấu hiểu và yêu thương nhau.
Zorba không giống hải âu. Thậm chí, trong tự nhiên, chúng là kẻ thù. Nhưng Zorba không nhìn thấy sự khác biệt đó như một rào cản—mà là cơ hội để học cách thương yêu vượt khỏi bản năng. Đó là một bài học rất người: rằng yêu thương không cần giống nhau, chỉ cần thật lòng.
Và ở đó, điều khiến em xúc động nhất không phải là cảnh Lucky dang cánh bay lên, mà là khoảnh khắc Zorba đứng lại—lặng lẽ, bình thản, và đầy yêu thương.
Trong hành trình nuôi dạy Lucky, Zorba đã kiên nhẫn, dịu dàng, và luôn tin tưởng. Không phải bằng những lời dỗ dành, mà bằng hành động, bằng sự hiện diện. Và đến lúc phải dạy Lucky bay, điều quan trọng nhất Zorba trao đi không phải là kỹ năng, mà là niềm tin: “Bay đi nào, Lucky! Con biết bay mà
Zorba không có cánh. Anh không thể bay, cũng không thể hiểu rõ bầu trời rộng lớn là gì. Nhưng Zorba đã làm được điều mà ngay cả loài có cánh đôi khi cũng không làm được: trao đi niềm tin tuyệt đối. Không níu giữ, không thay thế, không bắt Lucky phải trở thành điều gì khác—mà là âm thầm bảo vệ, chờ đợi, và rồi lui lại một bước… để Lucky có thể là chính mình.
Và em nghĩ… đó mới là tình yêu thật sự. Không phải là giữ lấy ai đó bên mình mãi mãi, mà là giúp họ đủ can đảm để rời khỏi vòng an toàn—để họ dám sống đúng bản thể, dám dang cánh, và tự viết nên hành trình của mình
Ngoài ra, tác phẩm còn gợi lên một tiếng chuông cảnh tỉnh về môi trường—khi vết dầu đen là nguyên nhân khiến mẹ hải âu ra đi. Nhưng thay vì lên án con người bằng giọng phẫn nộ, Sepúlveda khéo léo gieo mầm nhận thức, bằng cách để loài vật biết yêu thương, biết giữ lời, và biết sống có trách nhiệm hơn cả con người.

Kết lại, Chuyện con mèo dạy hải âu bay không chỉ là câu chuyện của một chú mèo và một chú chim, mà là câu chuyện của tất cả chúng ta—những con người đang học cách thương một ai đó không giống mình, đang học cách giữ lời, và đôi khi, đang học cách để ai đó “bay đi” trong yêu thương.
Và nếu có một điều em muốn nhắn gửi đến người nghe, thì đó là:
“Điều kỳ diệu nhất không nằm ở đôi cánh, mà nằm ở lòng tin—rằng một con mèo, dù không biết bay, vẫn có thể dạy một con chim vươn mình ra bầu trời. Giống như con người chúng ta—đôi khi không cần là người giỏi nhất, chỉ cần là người tin tưởng và đồng hành thật lòng.”
Phan Đỗ Long Vũ - MSSV24230002